Chuyên mục
Vật Linh

Vật Linh – 03

Chương 03: Gặp gỡ đầy xấu hổ

Edit: Đen

Beta: Maria, Amin

Sau khi tạm biệt Mạt Bạch, Nguyệt Du Dương chạy đến hiện trường một vụ tử vong khác ở nhân giới. 

Bây giờ là nửa đêm, người chết là một người đàn ông, không giống kiểu chết của Mạt Bạch, người này chết rất kỳ quái, chết ở nhà riêng. Cơ thể không có bất kỳ dấu hiệu bị tổn thương nào, các cơ quan trong cơ thể vẫn hoạt động bình thường trước khi chết. Đáng lẽ người đàn ông này sẽ không chết, nhưng thứ làm Nguyệt Du Dương thấy kì lạ là không thể tìm thấy linh hồn toàn vẹn của người đàn ông này, linh hồn chỉ còn là những mảnh vụn, tản ra khắp nơi rồi thỉnh thoảng lóe sáng.

Loại ánh sáng linh hồn này con người không thể nhìn thấy, nhưng Nguyệt Du Dương vừa là một linh hồn vừa là Tử Thần thì có thể nhìn thấy mảnh vụn linh hồn xung quanh đây đang phát ra ánh sáng. Có nghĩa là đây là kết quả xấu nhất, người này không chỉ đã chết, mà còn đã chết hoàn toàn, đến linh hồn cũng biến thành mảnh vụn, hoàn toàn xóa sạch dấu vết anh ta đã từng tồn tại. 

Kiểu chết này người bình thường không thể gây ra được, đến những người thời xưa khi bị lột da tróc thịt thì linh hồn vẫn còn tồn tại, chỉ hơi khác với những linh hồn khác là những linh hồn đấy yếu ớt hơn rất nhiều, cần tu dưỡng ở thế giới linh hồn một thời gian rất dài. Còn kiểu có thể hoàn toàn phá hủy linh hồn như thế này, gây tổn hại thật cho linh hồn triệt để như này thì chỉ có những linh hồn mới có thể làm được.

Nói cách khác, ở hai thế giới nước sông không phạm nước giếng này, đã có một linh hồn vượt qua ranh giới để làm hại một người. Linh hồn phá vỡ cân bằng của hai thế giới, sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. 

Vì chuyện này có liên quan đến hòa bình của hai thế giới, phải nói cho cấp trên điều người đến điều tra vụ này nên Nguyệt Du Dương lấy Linh tấn ra, báo cáo chuyện này cho trụ sở chính Tử Thần. 

Sau khi trụ sở chính Tử Thần nhận được tin, lệnh cho Nguyệt Du Dương chụp ảnh hiện trường rồi lập tức quay về báo cáo tỉ mỉ chuyện này, sau đó tính tiếp. Nguyệt Du Dương biết chuyện này mình không thể tự mình giải quyết nên nghe theo chỉ thị của cấp trên, nhanh chóng quay về trụ sở.

Đúng lúc này, Nguyệt Du Dương đột nhiên nhớ ra “Hình như mình quên nói cho Mạt Bạch biết phải uống hết bình nước thuốc trong vòng 24 tiếng rồi. Chuyện quan trọng như thế mà mình lại quên mất, không thể hại Mạt Bạch được”. Nguyệt Du Dương tăng tốc chạy nhanh về trụ sở.

Phía bên Mạt Bạch, sau khi trở về phòng, cô nằm vật xuống giường suy nghĩ về những chuyện đã trải qua, cảm thấy không chân thật. Cô lại nghĩ đến khoảng thời gian còn ở với bố mẹ ở Nhân giới, cảm thấy từ nay về sau âm dương cách biệt không thể gặp lại thì vẫn hơi đau lòng. Cô nghĩ cả buổi tối, đến rạng sáng mới ngủ.

Cô ngủ một mạch đến trưa, bị tiếng động trên tầng đánh thức. Mạt Bạch không thèm để ý, xoay người ngủ tiếp, nhưng tiếng ồn vẫn cứ truyền tới. Mạt Bạch xuống giường, muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì, đi về phía tầng trên.

Tầng 100 và tầng 99 bố trí khác nhau, nhìn qua chỉ thấy có mấy phòng, mỗi cửa phòng lại cách nhau rất xa. 

Mạt Bạch gõ vài cái vào cửa phòng ở trên phòng mình, muốn biết linh hồn bên trong có phải cần mình giúp gì không. Thế mà không có động tĩnh gì, Mạt Bạch nghĩ mình không nghe nhầm, tiếng động kia đúng là truyền từ tầng trên xuống, nhưng sao gõ cửa lại không có ai mở cửa? Mạt Bạch vươn tay ra, lại gõ thêm lần nữa, vẫn không có động tĩnh. Khi Mạt Bạch chuẩn bị gõ thêm lần nữa thì cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông mở cửa bước ra hỏi: “Có chuyện gì không?”

Đáp lại anh là sự im lặng.

Người đàn ông mở cửa mặc quần áo ở nhà bình thường, mái tóc là một màu đen nhưng mà tóc mái hơi lộn xộn, cao hơn 1m8, lông mày rậm mắt to, sống mũi cao, dáng môi rất đẹp. Đẹp hơn cả là đôi mắt của người đàn ông, một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, mắt hai mí vừa sâu lại vừa to, khóe mắt trong lún xuống, khóe mắt ngoài mỏng hơi cong lên, đuôi mắt rất dài, con ngươi có màu đen tinh khiết. 

Mạt Bạch mói chỉ liếc nhìn thôi mà đã bị hấp dẫn không rời được tầm mắt.

Người đàn ông đã quá quen với việc gõ cửa bắt chuyện này, đồng thời cũng không giấu nổi chán ghét kiểu mê trai nhìn mình chằm chằm này. Anh lại hỏi thêm lần nữa: “Cô có chuyện gì không? Không có gì thì tôi đóng cửa.”

Giọng điệu đột nhiên giương cao khiến Mạt Bạch tỉnh táo lại, xấu hổ cười nói: “Do tôi ở tầng dưới nghe thấy tiếng ồn nên tưởng linh hồn ở trên có chuyện gì nên tôi đi lên xem một chút, hỏi xem anh có cần giúp gì không.”

Người đàn ông vừa nghe thì sắc mặt dịu đi một chút: “Không có gì, chỉ là có mấy thứ bị rơi xuống đất thôi.” 

Mạt Bạch nghe xong, lễ phép cười nói: “Vậy xin lỗi vì đã làm phiền anh.” Sau đó cô xoay người bay xuống.

Người đàn ông đóng cửa vào phòng, nhìn sách rơi đầy đất còn có cả ghế và ly, trên mặt xuất hiện vẻ lúng túng.

Sau khi xuống tầng, Mạt Bạch cảm giác mình bay hơi mệt mỏi, giống như lúc bị bệnh, thấy cả người không có sức. Mạt Bạch tưởng do mình nghỉ ngơi không tốt, đi nằm nghỉ một lúc chắc sẽ tốt hơn nên cô lại lên giường ngủ tiếp. Nếu bây giờ Mạt Bạch soi gương, cô sẽ thấy cả người cô đang dần trong suốt, hơn nữa trạng thái như vậy càng ngày càng nặng, như là chỉ cần thêm một lát nữa cô sẽ im hơi lặng tiếng mà biến mất khỏi nơi này, như chưa từng tồn tại vậy.

Trong mơ, Mạt Bạch càng ngày càng thấy không thoải mái, muốn tỉnh lại. Nhưng cô phát hiện mình không còn xíu sức nào để động đậy, chỉ có thể cố gắng mở mắt, không phát ra được xíu âm thanh nào, cũng không thể ngồi dậy. 

Mạt Bạch chỉ có thể cam chịu số phận nằm trên giường, chờ người đến giúp cô, nhưng một tí sức cũng không có nên không thể hấp dẫn sự chú ý của những linh hồn bên cạnh. 

Từng giây từng phút trôi qua, trong lúc Mạt Bạch đang tuyệt vọng thì có tiếng gõ cửa. Nhưng Mạt Bạch không cách nào dậy mở cửa được, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, linh hồn kia có thể xông vào giúp cô một chút.

Người ngoài cửa chính là người đàn ông đẹp trai ở tầng trên của Mạt Bạch. Lúc người đàn ông quay vào phòng thì bắt đầu thu dọn những thứ rơi ở dưới đất, dọn được một lúc thì nhớ lại, vừa nãy Mạt Bạch ở trạng thái trôi nổi, vậy có nghĩa là cô chưa uống bình nước thuốc kia. 

Hơn nữa linh thể cô còn trở nên trong suốt, có nghĩa là cô không phải là linh hồn vừa mới chết, thời gian chết đã gần 24 tiếng, cô vẫn còn ở trong trạng thái này là do cô không biết phải uống lọ thuốc kia. 

Người đàn ông gõ cửa thêm lần nữa, trên mặt hơi căng thẳng. Thế mà vẫn không có ai ra mở cửa, người đàn ông thấy xông vào thì hơi bất lịch sự, nhưng vì sự an toàn của cô nên đạp cửa một phát, vọt vào.

Anh vừa vào đã thấy Mạt Bạch trợn tròn mắt nằm trên giường, không nhúc nhích, linh thể đã có nhiều chỗ không nhìn kĩ sẽ không thấy. Người đàn ông nhìn tứ phía, thấy lọ thuốc đang ở trên bàn cách giường không xa. Anh lập tức cầm lấy lọ thuốc, đi đến bên cạnh Mạt Bạch đút cho cô uống.

Uống nước thuốc xong, Mạt Bạch thấy cảm giác trôi nổi của mình không còn tồn tại, sức lực cũng khôi phục lại dần, linh thể trong suốt cũng tràn đầy năng lượng. Cô nghỉ ngơi một lúc rồi tự đứng dậy, cúi người thật sâu với người đàn ông trước mặt, còn nói cảm ơn rất chân thành.

Mạt Bạch tự cảm thấy thái độ cảm ơn của mình rất chân thành, thế nhưng vào khoảnh khắc cô khom lưng, khóe miệng người đàn ông đối diện giật một cái. Mà cảnh này bị Nguyệt Du Dương mới bước vào phòng thấy được, anh ta cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

Người đàn ông nói với Mạt Bạch không cần khách sáo, quay đầu nhìn Nguyệt Du Dương: “Cô ấy vong linh mà cậu phụ trách tiếp đón?”

Nguyệt Du Dương thu lại biểu cảm kinh ngạc vừa nãy, nghiêm túc trả lời: “Vâng, thần linh.”

Người đàn ông gật đầu một cái, sau đó vẻ mặt trang trọng: “Cậu cần phải chấp nhận hình phạt nghiêm khắc, cậu có biết sơ sẩy của cậu có thể khiến một vong linh biến mất ở thế giới linh hồn không.”

Nguyệt Du Dương không dám lơ là, đáp ngay: “Tôi biết sai rồi, đây là sai lầm mà một Tử Thần không được phép phạm phải nhất, tôi sẽ đến phòng hình phạt nhận trừng phạt tương ứng.”

Mạt Bạch ở bên cạnh bị không khí nghiêm túc này dọa sợ ngây người, chỉ cần nghe thấy nội dung đã thấy sợ rồi. Trong lòng Mạt Bạch nghĩ: “Má ơi, bản thân mình suýt nữa là biến mất, hay là biến mất ở thế giới linh hồn vậy. Biến mất ở thế giới linh hồn có phải nghĩa là từ nay trở đi mình sẽ hoàn toàn biến mất không.” Nghĩ đến đây, Mạt Bạch càng cảm kích người đàn ông vừa cứu mình hơn, cô cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, trong mắt tràn đầy cảm kích. 

Người đàn ông nhìn thoáng qua Mạt Bạch đứng ở bên cạnh, bị ánh mắt của cô làm cho mất tự nhiên, xoay người rời đi.

Lúc anh ra ngoài còn gặp Ala đang đi vào, Ala sững lại một chút, rồi nói: “Thần linh đại nhân.”

Người đàn ông đi qua nó, không dừng lại cũng không nói gì, chỉ nhìn một cái rồi gật đầu, sau đó tiếp tục bước đi.

Sau khi anh rời đi, Nguyệt Du Dương quan tâm hỏi han Mạt Bạch: “Cô không sao chứ, thật là có lỗi quá, lúc đấy tôi quên nói cho cô biết là cô về phòng thì phải uống hết lọ nước thuốc, suýt nữa hại cô biến mất trên thế giới này.”

Mạt Bạch thấy Nguyệt Du Dương lo lắng như vậy thì hơi ngượng ngùng, cười nói với Nguyệt Du Dương: “Không sao, không phải là tôi được cứu rồi à. Anh không cần lo lắng, cũng đừng tự trách. Việc này không thể trách anh, anh có thể không chịu phạt không?” Mạt Bạch cực không muốn rước thêm phiền toái cho người khác, thế mà vừa đến nơi này cô đã lôi đến một đống rắc rối làm người ta còn bị phạt.

Ala nghe xong cũng hiểu rõ ngọn nguồn, nói: “Kiểu gì cũng phải nhận phạt, Thần linh đại nhân luôn khá nghiêm khắc với cấp dưới, hơn nữa anh ta phạm lỗi khá nghiêm trọng.”

Mạt Bạch nghe Ala nói chuyện thì hơi kinh ngạc hỏi: “Cậu đến từ lúc nào thế? Vậy có thể để tôi đi chịu phạt thay anh ấy không?”

Ala vừa chuẩn bị trả lời, Nguyệt Du Dương nói: “Không thể để cô chịu phạt thay được, chuyện này là tôi sai, tôi là cấp dưới của Thần linh đại nhân mà lại phạm phải sai lầm lớn như thế, thật sự không nên. Tôi thấy tôi không xứng làm cấp dưới của Thần linh đại nhân.”

Ala ở bên cạnh mặt xám xịt, muốn nói: “Hiện tại linh hồn nào cũng sùng bái Thần linh đại nhân quá nghiêm trọng, có phải nếu Thần linh đại nhân bảo anh ta tự hủy linh thể, anh ta cũng răm rắp nghe theo, còn thấy đại nhân nói có lý không.” 

Còn Mạt Bạch đứng bên cạnh vẫn vẻ mặt tự trách. 

Ala thấy chuyện này không liên quan đến Mạt Bạch, là do Nguyệt Du Dương làm việc bất cẩn, suýt nữa gây ra linh mạng. 

Nó đổi đề tài khác để Mạt Bạch không tự trách tiếp, nó hỏi Mạt Bạch: “Đúng rồi, sao Thần linh đại nhân lại xuất hiện ở đây để cứu cô thế, theo lý thuyết thì anh ta và cô không quen nhau mới đúng. Hơn nữa nếu cô kêu cứu thì tôi ở sát vách phải là người đến đầu tiên mới đúng.” 

Nguyệt Du Dương nghe xong cũng tò mò nhìn Mạt Bạch, muốn biết tại sao Thần linh đại nhân mình sùng bái lại chạy tới cứu cô kịp lúc.

Mạt Bạch bị hai tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm, hơi xấu hổ mở miệng: “Tôi cũng không biết, sáng nay tôi bị tiếng ồn ào ở tầng trên đánh thức, muốn đi lên xem linh hồn ở trên đấy có cần giúp gì không, cuối cùng là gặp Thần linh đại nhân. Sau đó đại nhân nói không cần, tôi cũng quay về phòng. Sau đó tôi không phát ra âm thanh cầu cứu nào được hết mà Thần linh đại nhân đã vọt vào rồi.”

Nguyệt Du Dương vẻ mặt tự hào nói, chắc chắn là do lúc cô đi lên hỏi anh có cần giúp gì không, khi đấy đại nhân đã thấy linh thể của cô không ổn. Từ đấy kết luận, trong thời khắc mấu chốt đại nhân đẹp trai ngời ngời đã đạp cửa phòng, cứu cô khỏi biển lửa. 

Mạt Bạch vì lòng cảm kích cộng thêm bị lời giải thích của Nguyệt Du Dương thuyết phục, cũng bắt đầu sùng bái Thần linh đại nhân, quỳ gối trước Thần linh đại nhân đã đạp cửa xông vào cứu mình. 

Ala ở bên cạnh đỡ trán thở dài, ném ánh mắt nghi ngờ về chỉ số thông minh của hai linh hồn này.

Hết chương 03!

Bởi Maria

Bình luận về bài viết này